Chị L.T.Q. (ảnh trái) và chị P.T.T. (ảnh phải) ở Bà Rịa - Vũng Tàu bị chồng bạo hành gây chấn thương ● Chị Hoàng Thị H. (SN 1971, ngụ ở xã Bình Lợi, H. Bình Chánh, TP.HCM): Vợ chồng tôi tạo dựng được một trang trại nhỏ với hơn mười con bò sữa. Bao nhiêu vốn liếng đều dồn vào đấy. Vậy mà, thu nhập từ sữa bò, bán bò, chồng tôi quản hết, tôi không được phép đụng vào. Nhà có bốn miệng ăn nhưng mỗi sáng chồng chỉ phát 100.000đ tiền chợ. Vật giá ngày một leo thang mà “lương” chồng phát vẫn vậy từ 5 năm nay. Mới đây, chồng có con riêng, giao về cho tôi nuôi. Thằng bé đòi ăn vặt, mua đồ chơi, chồng không cho tiền, cứ bắt tôi trích ra từ 100.000đ đó. Tiền quá eo hẹp nhưng nếu tôi không lo tròn bữa cơm, thức ăn sơ sài là chồng đánh, chửi, bảo tôi “ém” tiền cho mẹ ruột. Tôi phải làm quần quật suốt ngày, vừa lo cơm nước, chăm sóc đứa bé, tắm táp, cắt cỏ cho bò (chồng không làm cũng không thuê người). Mỗi khi đạp xe trên đường từ nhà sang trang trại, tôi phải dừng lại nhiều lần để lượm ve chai để kiếm chút tiền mua những thứ lặt vặt cho riêng mình. Tôi sống tủi cực, đau khổ dù kinh tế gia đình không đến mức khó khăn. Với bản thân mình, chồng lại sắm sửa đủ thứ, quần áo hiệu; thường đổi xe, điện thoại loại đắt tiền. Mười mấy năm nay, tôi âm thầm chịu đựng, không tố cáo hay báo chính quyền. Lấy phải người chồng có tính hà tằn hà tiện, bủn xỉn, đành chấp thuận, tôi tự yên ủi, thế vẫn hơn những ông cờ bạc tán gia bại sản. ● Chị Nguyễn Thị N. (SN 1963, tạm cư ở P.14, Q.4, TP.HCM): Tôi khổ vì chồng gia trưởng, độc tài nhưng chưa bao giờ dám lên tiếng. Đến trình diễn.# tại Báo nữ giới để nhờ tham vấn tìm lối thoát là lần trước tiên tôi đem chuyện nhà nói với người dưng. Tôi bất thần, thế ra bấy lâu tôi là nạn nhân bị bạo hành mà không biết. Tôi tưởng cứ phải đánh đập thì mới là vi phạm. Thực ra, bị quản lý thắt ngặt về tiền nong cũng gây bức bối, tổn hại không kém. Hơn mười năm trước, vợ chồng tôi bán một phần đất ở Thanh Hóa và góp nhóp tiền từ lâu tích lũy để đưa cho chồng vào Bình Phước lập nghiệp. Khi hai mẫu tiêu, điều, cà phê chưa cho hoa lợi, tôi ở Thanh Hóa phải làm mướn để vừa nuôi con, vừa gửi tiền vào cho chồng đầu tư, chăm bón cây. Sau vài năm, đã có thu hoạch nhưng chồng không gửi tiền cho mẹ con tôi. Vào thăm chồng, tôi tìm hiểu và biết được ông ấy có mối quan hệ trên mức thường ngày với cô láng giềng. Tôi đề nghị chồng công khai tiền nong, chồng bảo hoa lợi rất ít, chỉ đủ mua gạo. Chồng phủ nhận chuyện cặp bồ, bị “đào mỏ”. Khi tôi tớ gửi tiền về nuôi con hoặc tôi sẽ vào sống chung, cùng quản lý nguồn thu của rẫy thì chồng cự nự, làm dữ, dọa ly hôn. Trừ tổn phí, phỏng tính mỗi tháng hoa lợi từ hai mẫu đất được hơn mười triệu đồng. Nhưng mẹ con tôi không hề được hưởng một đồng. Tôi bị bệnh viêm khớp, viêm xoang vẫn phải lội ruộng làm cỏ, cắt lúa mướn, không có tiền đi bệnh viện. Mùa thi đại học này, con gái út vào TP.HCM dự thi, tôi phải chạy mượn tiền. Tôi định theo con vào TP.HCM tìm việc để lo tiền học cho con nhưng chắc không kham nổi. Nếu chồng bỏ mặc, tiếp kiến thâu tóm tiền nong, tôi sẽ nhờ chính quyền, luật pháp can thiệp đòi lại công bằng, bảo vệ lợi quyền chính đáng cho mẹ con tôi. Diệu Hiền (thực hành) Bài 2: Cắn răng chịu nhục
|
Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013
Gái có công, chồng vẫn phụ
PN - Đầu tắt mặt tối làm việc kiếm tiền, chăm sóc gia đình nhưng nhiều phụ nữ lại phải chịu sự thóa mạ, đày ải của chồng. Tệ hơn, những ông “chủ” ấy còn cắt cả nguồn sống tối thiểu khi “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành”, đẩy vợ vào cảnh túng thiếu, cực khổ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét